Theo đó, các mạng lưới chi nhánh nhỏ hơn, ít được huấn luyện và hỗ trợ tài chính hơn nên “tầm nhìn” cũng thấp hơn. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là khủng bố không còn nguy hiểm “đặc biệt khi chúng chứng tỏ giá trị của mình hoặc có thể liên kết với ai đó và khả năng chiến thuật tốt”. Vì thế, số lượng những vụ tấn công vào các khách sạn tăng gấp đôi kể từ sự kiện 11-9-2001. Số người thương vong trong các vụ việc này tăng gấp sáu lần. Các khách sạn đã trở thành mục tiêu mềm của các phần tử khủng bố bởi vị trí dễ xác định, tập trung nhiều người và an ninh lỏng lẻo. Khách sạn cũng thu hút nhiều người phương Tây, điều đó khiến cho kẻ khủng bố có thể gây thương vong với số lượng lớn chỉ trong một vụ tấn công. Cho dù các nhân viên an ninh khách sạn đã cố gắng theo dõi người và những hành động tình nghi, nhưng những kẻ khủng bố cũng biết cách lọt qua các điểm kiểm tra. Ví như một số kẻ đánh bom đã thực hiện vụ tấn công kép ngày 17-7 vừa qua vào khách sạn J.w Ma-ri-ốt và Rít Ca-ri-tơn tại Gia-các-ta, In-đô-nê-xi-a, kẻ khủng bố đã đăng ký ở khách sạn hai ngày trước đó. Báo cáo nhận định “mặt trái” của sự chuyển hướng sang các mục tiêu mềm là các hoạt động tấn công không gây tác động lớn về mặt chính trị hay ý thức hệ như kiểu tấn công vào các mục tiêu cứng gồm những tòa nhà chính phủ hay cơ sở quân sự, ở đó luôn được bảo vệ chặt chẽ. Mặc dù những vụ tấn công vào khách sạn ngày một gia tăng, nhưng nhiều chủ khách sạn cũng như nhà quản lý tỏ ra miễn cưỡng khi áp dụng thêm các biện pháp an ninh, vì có thể gây bất tiện cho khách. Tuy nhiên, quan niệm này có thể phải thay đổi. TRÍ KIÊN