Thời trai trẻ, cha tôi, một chàng trai Hà Nội đang làm việc trong một cơ quan nhà nước, có không ít đám xinh tươi tìm hiểu, thế mà không hiểu nguyên cớ gì trong một chuyến công tác, ông đã gặp và mê đắm mẹ - một cô gái thanh niên xung phong “Chưa thấy mặt người đã nghe tiếng hát”. Từ câu chuyện không thể nào quên ấy, tôi đã phải lòng một chiến sĩ Công binh chuyên phá đá, mở đường, cống hiến tuổi xuân cho những công trình quốc phòng để giữ mãi bình yên cho đất nước.
Trường học nơi tôi giảng dạy, kết nghĩa cùng đơn vị anh. Sau buổi ra mắt không lâu là đêm liên hoan văn nghệ. Tôi đảm nhận dẫn chương trình. Ngày tổng duyệt, lãnh đạo hai bên đều nhất trí rằng, thiếu một tiết mục song ca giữa hai đơn vị. Thế là tôi và anh được chọn. Lý do ban đầu khiến chúng tôi gặp nhau là như thế. Lúc hợp luyện, anh nhất quyết hát bài “Người con gái sông La” của Doãn Nho. Khi cất lên câu hát: “Bom thù xới nát đất này từng ngày/ Mà em đứng đó tóc xanh tung bay/ Em là chồi biếc của mùa xuân Việt Nam”thì tôi bị thuyết phục hoàn toàn và phải luyện giọng rất kỹ để cùng anh hoàn thành bài hát đó.
Anh bận bịu cùng đơn vị thi công hết công trình này đến công trình khác. Thời gian hẹn hò, gặp gỡ không nhiều nhưng cũng đủ để hai trái tim hoà chung nhịp đập. Ngày chúng tôi nên duyên chồng vợ, tuổi trẻ cả hai cơ quan cùng xúm vào lo từ khâu trang trí, hậu cần đến các tiết mục văn nghệ. Hôm ấy cha mẹ tôi cũng có mặt, nụ cười rạng ngời như hoa xuân. Không chỉ gả con gái, ông bà còn cho ở cùng, để vợ chồng trẻ có thêm khoản thu nhập tích cóp, vả lại các cháu mai sau được ãm bế, chăm sóc, bố mẹ thêm yên tâm công tác, thật là nhất cử lưỡng tiện. Chỉ buồn một nỗi, những ngày lễ Tết, vì bận việc quân, anh ít khi ở nhà. Thôi thì, là vợ lính dẫu thời bình…
Đơn vị làm nhiệm vụ trên đảo nhưng đến cuối tháng 12 dương lịch thì điện thoại của tôi đã nhận được tin nhắn: “Năm nay nhà mình sẽ ăn Tết sớm nha, anh sắp về”. Tức tốc lo Tết sớm, tôi phóng xe ra chợ mua gạo nếp, đậu xanh, thịt heo, lá dong về gói bánh chưng, trong khi đó bà ngoại cẩn thận làm thêm món mứt dừa, bánh in, khô mè, còn ông ngoại mua cho thằng cu con 2 bộ quần áo mới. Hôm nào nhà tôi cùng đỏ đèn đến tận khuya.
Anh về, nhà như hội, hàng xóm láng giềng cũng đến chung vui. Thời gian trôi nhanh như tên bắn, cu con cứ luyến thoắng: “Con vui lắm, tự hào về bố lắm”. Riêng tôi cứ băn khoăn, chọn quà gì đây để Tết này vằng anh, cả nhà vẫn giữ mãi cảm giác đủ đầy, ấm cúng? Phương án được mọi người nhất trí là làm gala Tết qua điện thoại cầm tay. Mở đầu ông bà ngoại song ca “Cuộc đời vẫn đẹp sao”, cu con diện quần áo mới líu lo “Cả nhà thương nhau”, vợ chồng tôi nối tiếp bằng “Hành khúc ngày và đêm” rồi cả nhà cùng hòa ca “Hát về người lính đảo xa”: Như nụ hoa đẹp giữa biển khơi/ Bao yêu thương gửi vào con sóng/ Đảo là nhà, biển là quê hương.
Ngày bịn rịn chia tay, tôi cứ nghĩ rồi đây món quà này không chỉ bên anh trong những ngày Tết đến, Xuân về mà sẽ đồng hành cùng cả gia đình suốt năm Ất Tỵ - 2025.
Đỗ Thị Ngọc Diệp