TRẦN ĐĂNG KHOA

Trong thơ Tản Đà, chú thích nhất bài thơ: "Thăm mả cũ bên đường". Sau đó là "Hầu trời", bài thơ mà cháu vừa trích một câu ra để tán gẫu với chú. Thi sĩ cũng như văn sĩ, nói chung cũng đều là người bình thường, rất bình thường như mọi người thôi cháu ạ. Cụ Xuân Diệu bảo: “Tôi cùng xương thịt với nhân dân của tôi”. Bởi thế, dân đói khổ, bần hàn, thì thi sĩ văn sĩ cũng cùng chung đói no, ấm lạnh. Nổi tiếng và có tài năng lớn như cụ Nguyên Hồng mà khi mất, trong nhà chẳng còn hạt gạo nào. Nhà thơ Phùng Quán cũng vậy.

Những năm gần đây, nhờ công cuộc đổi mới đất nước, đời sống người dân được từng bước cải thiện. Nhiều người giàu lên. Nhà thơ cũng vậy. Bác Hoàng Trung Thông bảo: “Nước nổi lo chi bèo chẳng nổi”. Số phận mỗi con người cũng chìm nổi theo vận nước. Các thi sĩ bây giờ không “tơ lơ mơ” đâu cháu ạ. Nhiều nhà thơ bây giờ còn kiêm nhà doanh nghiệp. Không ít người rất phát đạt. Nhiều anh đi đứng cứ lặc lè, phởn phơ như địa chủ được mùa. Nhà thơ Nguyễn Duy đã phải kinh ngạc thốt lên:

“Bây giờ thi sĩ mập ù/ Trăng rằm xuống tóc đi tu giữa giời!”

Chú chào cháu nhé. Hẹn cháu tâm sự tiếp vào một dịp khác nữa.

TĐK