Tài xế xe đầu kéo chơi “thuốc điên”.
Vì sao những chiếc xe ô tô container (đầu kéo) trở thành “hung thần xa lộ”, gây ra những vụ tai nạn giao thông với hậu quả thảm khốc? Vì sao khi bị dừng xe để kiểm tra, các tài xế không chấp hành hiệu lệnh, mà lao thẳng xe vào cảnh sát giao thông? Sau nhiều ngày đi theo những chuyến xe, chúng tôi đã phần nào lý giải được nguyên nhân khiến những “hung thần xa lộ” này trở nên “cuồng nộ”.
Kỳ 1: Chơi “thuốc điên” ở Lào
Tôi được nhận làm “tài hai” phụ lái cho một chiếc xe đầu kéo container, mang biển kiểm soát 37C… ở T.P Vinh, chở hoa quả Thái Lan từ Lào, qua Việt Nam, rồi sang Trung Quốc.
Theo hẹn, tôi đón xe tại đường tránh T.P Vinh lúc 20 giờ. Lúc này xe chở 15 tấn tỏi từ Cửa khẩu Hữu Nghị - Lạng Sơn, sang Viêng - Chăn, Lào. Chiếc xe tôi được lái phụ là loại xe đầu kéo container. Nhãn hiệu International, do Mỹ sản xuất có kéo theo rơ-moóc phía sau. Loại xe này giới tài xế tại Việt Nam quen gọi là “đầu ngao”. Toàn bộ xe và rơ-moóc có 5 dàn lốp với tổng cộng 22 lốp. Tải trọng cho phép của chiếc xe này là 55 tấn. Trong lĩnh vực vận tải hàng hóa siêu trường, siêu trọng hiện nay tại Việt Nam, loại xe “đầu ngao” này đang rất thịnh hành và thông dụng. Theo Luật Giao thông quy định, thì để được lái loại xe đầu kéo này phải có Giấy phép lái xe hạng FC. Trong khi đó, giấy phép lái xe của tôi chỉ mới hạng E. Chính vì vậy mà tôi chỉ được làm lái phụ. Tất nhiên mức lương sẽ thấp hơn lái chính.
Phải nói rằng nội thất của xe “đầu ngao” này rất hiện đại so với cùng loại xe đầu kéo khác. Ca-bin rộng rãi, điều hòa nhiệt độ mát lạnh và hệ thống giải trí đầy đủ. Phía sau ghế lái và ghế phụ có một chiếc giường cho tài xế ngủ. Đã được giới thiệu trước nên tôi và tài xế chính tên Minh bắt chuyện với nhau khá nhanh. Minh cho biết xe khởi hành từ Cửa khẩu Hữu Nghị (Lạng Sơn) lúc 10 giờ. Một mình Minh đã lái xe hơn 11 tiếng đồng hồ từ Cửa khẩu Hữu Nghị - Lạng Sơn vào tới T.P Vinh (Nghệ An), với tổng chiều dài 500km. Theo quy định của Luật Giao thông đường bộ Việt Nam, thì lái xe không được phép lái liên tục quá 4 giờ và không được lái quá 10 giờ/ngày. Như vậy, với việc liên tục lái xe suốt từ sáng đến giờ, chắc chắn đã quá sức đối với một tài xế. Tôi hỏi: “Với quãng đường xa như thế, mà vẫn “cày” được một mình hay sao?”. Minh trả lời: “Tất nhiên là rất oải, nhưng đành chịu thôi”.
Qua khỏi Trạm thu phí cầu Bến Thủy sang đất Hà Tĩnh, tôi được bàn giao tay lái để Minh ngủ. Đường khá tốt, nên chiếc xe bon bon chạy với tốc độ 70km/giờ. Khoảng gần hơn 2 giờ đồng hồ, xe chúng tôi bắt đầu vượt đèo Keo Nưa (Hương Sơn, Hà Tĩnh). Trong đêm tối mùa đông, chiếc xe như con rắn trườn mình qua những khúc cua ngoằn nghoèo, khúc khuỷu. Hai bên đường chỉ thấy một màu đen kịt dưới cơn mưa phân phất nhẹ. Hết hơn 10km đường đèo, xe chúng tôi đến Cửa khẩu Quốc tế Cầu Treo. Lúc này, toàn bộ hoạt động thường nhật tại đây đã ngừng, vì hết giờ. Cửa khẩu im lìm trong đêm mùa đông khá lạnh của miền biên viễn. Tôi điều khiển xe vào bãi tắt máy, ngủ lại và chờ đến 8 giờ sáng ngày mai làm thủ tục thông quan sang nước bạn Lào.
Sau gần 1 giờ làm thủ tục thông quan, xuất cảnh qua Cửa khẩu Cầu Treo, nhập cảnh vào Cửa khẩu Nậm-phao (tỉnh Bô-ly-khăm-xay - Lào), chúng tôi bắt đầu vào nước Lào.
Thấy Minh có vẻ đã tin, tôi tranh thủ hỏi Minh về câu chuyện các tài xế container đường dài sử dụng ma túy. Không ngần ngại, Minh nói: “Các công ty (vận tải - PV) lớn thì họ có hai tài xế/xe. Còn các công ty nhỏ, lẻ vì nhiều lý do nên chỉ sử dụng một tài xế. Ông thấy đấy, với quãng đường dài như vậy, chỉ một lái thì làm sao có đủ sức để “cày” cho kịp thời gian giao hàng đã cam kết. Nên tài xế “mồ côi” (một mình/xe) mà không “chơi hàng” (ma túy - PV) mới lạ”.
Cũng theo Minh cho biết, thì hiện rất nhiều xe đầu kéo
congtainer vận chuyển hoa quả Thái Lan, sang Trung Quốc chỉ có một tài xế mà thôi.
Thấy tôi có vẻ còn nửa tin, nửa ngờ Minh nói tiếp: “Tý nữa vào ăn cơm, tôi sẽ chứng minh cho ông thấy điều tôi nói”. Tôi im lặng không nói gì, thản nhiên nhìn những bản người Lào vút qua cửa xe hai bên đường.
Đến cách thị trấn Lạc Xao (huyện Cam Cớt, tỉnh Bô-ly-khăm-xay) khoảng 5km, chúng tôi ghé vào một quán cơm người Việt chuyên phục vụ cho cánh tài xế xe đầu kéo Việt Nam. Tại bãi đất đỗ xe trước quán, có 6 chiếc đầu kéo chở container đậu ở đó. Trong quán ăn là những dãy sạp gỗ, được đóng bằng những tấm ván cho khách ngồi, hoặc nằm. Minh nháy mắt và dẫn tôi đi vào một căn phòng được ngăn bằng những tấm gỗ mỏng rất tạm bợ phía trong quán. Một mùi hăng hắc, ngai ngái xộc vào mũi tôi. Tôi nhìn kỹ thì thấy tại đây có 5 người, là tài xế của mấy chiếc xe đầu kéo đang ngồi xoay vòng bên nhau. Họ hút thứ gì đó giống như keo dán gỗ, có màu nâu sậm bằng cách bỏ cái thứ “keo” này lên trên giấy bạc và dùng bật lửa ga đốt bên dưới. Nhiệt độ làm cho thứ “keo” ấy nóng chảy, bốc lên một làn khói đậm đặc, ngai ngái. Họ hút làn khói ấy qua miệng, rồi ém lại trong cơ thể bằng một ngụm nước. Mấy người chuyền tay nhau theo vòng, cho đến khi “keo” trên tờ giấy bạc tan chảy hết... Khói trong căn phòng leo lét bay lên, ngoằn ngoèo quyện vào nhau cuộn thành vòng trước khi thoát lên mái nhà. Chiếc bóng đèn điện nhỏ duy nhất trong phòng hắt ra ánh sáng mờ mờ, làm cho căn phòng tăng thêm cảm giác ma mị. Sau mấy phút mục sở thị, tôi bước ra ngoài vì không chịu nổi cái mùi lạ lùng trong căn phòng ấy, Cảm giác gai gai khắp cơ thể vẫn còn đeo bám lấy tôi. Còn Minh vẫn ngồi lại và tham gia “cuộc vui” cùng với đội tài xế trong căn phòng đó.
Tôi lại gần bắt chuyện với một tài xế đang nằm trên tấm phản ở phía ngoài, anh ta nói: “Thuốc “điên” đấy. Chơi thứ này để không ngủ”. Tôi hỏi mua ở đâu, anh nói: “Quán cơm nào cũng bán. Loại này rẻ hơn nhiều so với “đá” ở Việt Nam…”.
Chừng 30 phút sau, Minh bước ra ngoài mở cửa trèo lên ôm vô-lăng, nổ máy. Tôi cũng lặng lẽ trèo lên ngồi ở ghế phụ. Khuôn mặt Minh lúc này nhìn rất khác lạ, nói huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất như một chiếc “máy nói”. Khác với giao thông Việt Nam, những quốc lộ tại Lào rất ít phương tiện tham gia giao thông, nên đường khá thoáng. Chiếc xe đầu kéo của chúng tôi trực chỉ hướng về thủ đô Viêng-Chăn.
Một chiếc xe tải mang biển số Lào đang đi cùng chiều ở phía trước. Minh ra hiệu để vượt lên, nhưng có vẻ như còn chướng ngại vật nên chiếc xe tải Lào chưa thể nhường đường. Minh liên tục bóp còi inh ỏi, chân ga không hề giảm. Chiếc xe chồm lên, gí sát đầu vào thùng sau của chiếc xe tải phía trước. Sau một quãng đường liên tục bị “gí”, chiếc xe phía trước đành tấp vào lề đường. Chiếc xe đầu kéo của chúng tôi vượt ào qua như một cơn lốc.
Tránh xe cũng vậy, dù xe của mình to và dài nhưng Minh không nhường đường cho họ. Minh “đấu đầu” sát rịt, khiến những chiếc xe ngược chiều phải dạt ra, tránh đường. Ngồi ở ghế phụ lái, mồ hôi tôi vã như tắm khi chứng kiến tay lái đầy kích động của Minh.
(còn nữa)
Thế Sơn