Từ lúc lọt lòng, Nhi đã sớm phải chịu cảnh mồ côi cha, sống trong cảnh khó khăn, thiếu thốn đủ bề. Tương lai phía trước của Nhi càng mịt mù hơn bao giờ hết bởi mẹ em lại đột ngột bỏ em về thế giới bên kia sau những năm tháng lâm bạo bệnh.

Đó là hoàn cảnh bất hạnh và đáng thương của cô bé Vân Thị Hoài Nhi (8 tuổi, trú tại xóm 5, xã Nghi Tiến, huyện Nghi Lộc, Nghệ An) mà chúng tôi muốn nhắc tới. Tìm đến xã Nghi Tiến - một xã vùng biển của huyện Nghi Lộc, hỏi nhà bé Nhi người dân ở đây không ai là không biết đến hoàn cảnh éo le mà em đang phải gánh chịu. “Các anh cứ đi đến cuối làng, nhà cái Nhi nằm sát với ngọn đồi. Khổ thân con bé, từ nhỏ nó đã không có cha, giờ mẹ nó lại mới mất nên suốt ngày nó đau buồn lắm, cứ thui thủi một mình ở trong nhà”, bà Đô - một người hàng xóm bé Nhi kể chuyện.

Bước vào căn nhà nhỏ bé trống hươ trống hoác, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là bé gái với nước da ngăm đen đang ngồi ở góc giường. Đôi mắt em đỏ hoe, thẫn thờ nhìn bàn thờ vẫn còn nghi ngút khói hương. Từ lâu, căn nhà vốn đã ít tiếng cười nói thì nay lại càng trở nên lạnh lẽo và u buồn hơn bởi chị Nguyễn Thị Xuân (52 tuổi) - mẹ của bé Hoài Nhi vừa mới mất chưa đầy một tháng. Thấy chúng tôi đến nhà, bà con hàng xóm cũng sang nhà Nhi chia sẻ cùng cuộc đời lắm gian truân, cơ cực của mẹ con chị Xuân.

Giá như cô tiên cho con một điều ước thì con chỉ ước sao mẹ được trở về với con thôi!..
"Giá như cô tiên cho con một điều ước thì con chỉ ước sao mẹ được trở về với con thôi !.."

Chị Xuân sinh ra trong gia đình nghèo có 8 anh chị em ở một xã vùng biển huyện Nghi Lộc. Nhà đông con, chồng lại mất sớm để lại gánh nặng mưu sinh trên vai mẹ chị Xuân. Dù có làm quần quật quanh năm nhưng cái đói, cái nghèo cứ bám riết lấy gia đình chị. Đến tuổi trưởng thành, do mắc bệnh thấp khớp đi lại vất vả và mặc cảm với cuộc sống khó khăn nên chị Xuân không lấy chồng mà ở vậy. Sống trong cảnh “chăn đơn, gối chiếc” thiếu thốn tình cảm nên năm 1994, chị xin một bé trai về nuôi. Đến năm 2005, chị Xuân xin thêm bé Hoài Nhi về nuôi nấng cho có anh có em.

Được mẹ cất cho một mảnh đất nhỏ trong vườn, chị Xuân dựng chiếc lều tạm bợ cho 3 mẹ con để có chỗ chui ra chui vào tránh mưa nắng. Các anh chị em của chị Xuân đều ở xa và hoàn cảnh ai cũng đều khó khăn nên chẳng giúp được gì cho mẹ con chị. Cuộc sống ba mẹ con chị phụ thuộc vào hai sào ruộng khoán, mùa được mùa mất nên nghèo khó cứ bủa vây lấy gia đình chị. Nuôi con ăn học vất vả, căn bệnh cũ tái phát nặng hơn và thêm một số bệnh như viêm đa khớp, lao phổi nên sức khỏe của chị ngày một suy kiệt dần. Những ngày đi viện của chị tính ra còn nhiều hơn những ngày ở nhà. Thương mẹ, cậu con trai đầu Nguyễn Văn Yên phải bỏ học giữa chừng từ năm lớp 9 đi làm thuê kiếm tiền lo thuốc men cho mẹ và em gái.
Từ ngày mẹ mất, anh trai đi làm ăn biệt tích chỉ còn một mình Hoài Nhi trong căn nhà lạnh lẽo
Từ ngày mẹ mất, anh trai đi làm ăn biệt tích chỉ còn một mình Hoài Nhi trong căn nhà lạnh lẽo

Gần Tết Giáp Ngọ, chị phải cầm cố số đỏ, vay mượn 20 triệu đồng cho con trai đầu đi xuất khẩu lao động đánh bắt cá ở Đài Loan với hy vọng cuộc đời đỡ vất vả hơn. Thế nhưng, từ ngày đi lao động ở nước ngoài, thông tin của con trai chị "bặt vô âm tín". Một mình chăm mẹ bệnh tật nên việc học của Nhi nhiều lúc cũng bị gián đoạn. Ở cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” nhưng sau mỗi giờ lên lớp, em lại đạp xe hơn 4 cây số về nhà để nấu cơm, giặt giũ giúp mẹ.

Cách đây chưa đầy một tháng, trong một đêm trời trở rét, sau những cơn ho ra máu dữ dội, chị Xuân ngã vật từ giường xuống nền nhà. Nghe tiếng kêu khóc thảm thiết của bé Nhi, hàng xóm chạy sang vội vàng đưa chị đi cấp cứu nhưng đã quá muộn. Chị ra đi đột ngột không kịp để lại một lời trăng trối cho đứa con thơ dại. Cho đến lúc mất mà chiếc quan tài của mẹ chị năm nay đã gần 90 tuổi phải “dành phần” cho chị vì trong gia đình không có nổi tiền mua quan tài. Món nợ trên 50 triệu đồng tiền thuốc men chữa bệnh chị vay mượn ngân hàng cũng không biết đến bao giờ mới trả hết được.

Từ ngày chị mất, thương bé Nhi sớm phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ, bà con xóm giềng thay phiên nhau cưu mang em qua bữa. Bà Phan Thị Hương - hàng xóm bé Nhi ngậm ngùi chia sẻ: “Hoàn cảnh cháu Nhi đáng thương lắm các chú ạ. Ngày nó ra đời nó đã không có cha, giờ mẹ cháu lại không may đột ngột qua đời vì mắc căn bệnh hiểm nghèo khiến cuộc sống của cháu rơi vào tình cảnh khó khăn. Từ ngày chị ấy mất, cháu hay khóc một mình vì tủi thân. Không biết rồi tương lai của cháu biết bấu víu với ai khi không có người thân bên cạnh?”.

Trao đổi với PV Dân trí, ông Hoàng Văn Đức - phó Chủ tịch UBND xã Nghi Tiến cho biết: “Hoàn cảnh gia đình chị Xuân thuộc hộ nghèo của xã nhiều năm nay. Bản thân chị lại mắc căn bệnh hiểm nghèo, phải đi bệnh viện chữa trị nên rất tốn kém chi phí; mới đây chị lại không may qua đời. Về phía chính quyền địa phương, chúng tôi cũng đã thăm viếng và chia sẻ nhưng chủ yếu về mặt tinh thần. Hiện tại, tình cảnh của cháu Nhi rất lo lắng và đáng thương vì cháu đang học lớp 3, lại mồ côi cả cha lẫn mẹ không có ai chăm sóc đang rất cần tấm lòng chia sẻ, giúp đỡ của cộng đồng”.

Hỏi chuyện cô bé Nhi, đôi mắt em đỏ hoe và chỉ chực trào nước mắt khi chúng tôi nhắc đến mẹ của em. Trên bàn thờ chị Xuân ngoài mấy quả chuối, cánh hoa tươi là một bức thư mà bé Nhi viết khi gửi cho mẹ kể từ ngày mẹ mất. Hoài Nhi bảo, bức thư này con viết bỏ lên bàn thờ mẹ những mong một ngày nào đó, những lời con nói từ trong bức thư sẽ trở thành hiện thực, chỉ mong mẹ trở về với con thôi. Bức thư Hoài Nhi viết có đoạn: “Từ lúc con lọt lòng con đã không biết đến mặt cha, một mình mẹ rau cháo nuôi con. Bây giờ, mẹ lại ra đi đột ngột rồi con biết ở với ai. Mỗi đêm nằm ngủ, con lại nhớ mẹ nhiều lắm mẹ à. Giá như cô tiên cho con một điều ước thì con chỉ ước sao mẹ được trở về với con thôi!...”.

Những dòng chữ nắn nót, xúc động được viết cẩn thận trong bức thư “gửi mẹ” đẫm nước mắt đặt trên ban thờ của cô bé học sinh lớp 3 khiến chúng tôi không thể cầm lòng. Chiều muộn, căn nhà nhỏ sát biển mịt mù sương giăng, ngoài biển sóng vẫn gào thét ầm ầm. Xen lẫn tiếng gió rít từng hồi qua từng rặng phi lao là tiếng khóc hờ não nề nhớ thương mẹ của bé Hoài Nhi làm chúng tôi ám ảnh suốt trên con đường về…(Theo Dân trí)