Lão và chú chó thân thiết như đôi tri kỷ. Đến nỗi, ngay sau khi thuận mua vừa bán, tách nó khỏi đàn từ một nhà hàng xóm, lão đặt tên cho nó kèm với tên của mình: Cún Tuất. Và suốt 16 năm qua, lão vẫn gọi chú chó của mình bằng cái tên ấy.

Bỗng một gã đồ tể ở chợ làng tìm lão Tuất, đòi mua Cún Tuất để làm lẩu hầu đại gia. Đại gia của gã bảo phải là chó tai cúp, lông trắng... Cún Tuất đủ tiêu chuẩn ấy.

Lão Tuất quyết không bán! Gã đồ tể quyết nèo kéo. Giằng co mãi, đồ tể nghĩ ra trò độc, khích bác, chọc tức... làm cho lão Tuất bật ra lời thách tếu: "Chồng ngay mười ba lần giá thường?". Gã đồ tể ngẩn mặt chừng ba giây rồi hạ nhát, sổ ra đủ số tiền chủ chó thách.

Lão Tuất cười như mếu khi không làm thế nào rút lại được cái lỡ mồm nghiệt ngã ấy.

Về sau “bia miệng” để đời mãi. Mỗi khi người làng và bầu bạn của lão cảm nhận sự vắng bóng Cún Tuất ở trên đời, thì họ lại buột mồm đàm tiếu: “Ông chủ tham tiền, nên Cún chết / Một củ riềng cay hẹn kiếp sau!”.

Mỹ Trang