Facebook ngoài việc cung cấp thông tin, kết bạn, liên lạc… còn là nơi để những cá nhân trải lòng nỗi niễm của mình.
Hiện có một số bạn trên facebook hay đăng những status (trạng thái) ủy mị, đau khổ, oán thán, căm giận... Ví dụ: “Ông trời ơi sao con khổ thế này?; cuộc đời này bất công quá, sao không cho con chết đi?; cứ mỗi khi đêm về là em lại buồn, nhớ; lòng người thật dối trá; mày tàn nhẫn với tao thì đừng trách sao tao ác với mày; không thể bước đi tiếp vì đã quá mệt mỏi”… Thật sự có nên chăng? Đồng ý rằng cuộc sống con người cần có 7 cảm xúc: Hỷ - nộ - ái - ố - ai- lạc - cụ (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, sợ), nhưng cuộc đời này đâu phải lúc nào cũng u ám? Niềm vui không tự nhiên đến, mà do chúng ta tạo ra, vì vậy hãy cố xây dựng để đời thăng hoa. Xấu, đẹp, đau, ốm, trẻ, khỏe, thấp, cao... không phải là vấn đề. Mà vấn đề ở chỗ ta có chấp nhận nó không, và người khác có đón lấy không? Nếu đối tượng khinh rẻ, hãy dừng ngay mối quan hệ. Nếu đối tượng mở rộng vòng tay, hãy hòa đồng đón nhận. Niềm vui bắt đầu từ đó.
Nỗi buồn ai mà chẳng có, nhưng lên facebook oán thán không phải giải pháp để xoa dịu ta. Mà nó khiến ta đau hơn, bởi những cái like, comment, icon muôn vẻ. Mặt khác, chúng ta lại tạo cho cộng đồng mạng một xã hội đau thương, ủy mị, nhạt nhẽo, xám xịt. Thử tượng tượng một facebook toàn là ta thán, sầu não thì có ai mà muốn lên mạng nữa đây? Từ đó dẫn đến việc bạn bè mạng xa lánh, chán ngán. Đau thương vẫn hoàn đau thương. Bởi người ta cảm thông, chia sẻ với bạn một lần, hai lần, chứ không thể đồng hành với bạn cả hành trình dài nếu như bạn không chịu thay đổi. Buồn ít thôi, đau tí thôi, sầu vừa vừa thôi, chán chút chút thôi rồi để mây trời cuốn đi mất.
Xin hãy vui khi đời còn cho phép. Cuộc sống này không dài như chúng ta nghĩ đâu. Ngắn ngủi lắm, chớp mi cái thôi là đã tóc bạc da nhăn. Đừng sống một cuộc đời lãng phí. Đến khi về già, ngồi ngẫm lại nuối tiếc thời son trẻ. Lúc đó muốn thay đổi đã quá muộn màng!
Trần Thái Học