**TRẦN ĐĂNG KHOA:
**
Đó là thời nhăng nhít của tôi hồi tôi còn học lớp Bẩy.
Chuyện này lại bắt đầu từ anh Bản. Anh là bạn thân cùng học với ông anh ruột tôi. Hai anh luôn cập kè bên nhau. Chiều nào, các anh cũng rủ nhau ra bãi cỏ trước cửa đình đá bóng. Bóng tự chế tạo, cuộn bằng lá chuối khô. Thế mà cũng om xòm cả một góc làng. Sau này, hai anh cùng vào học ở Trường cao đẳng sư phạm rồi cùng đi dậy học xa. Anh tôi về vùng núi Quảng Ninh, còn anh Bản ở lại thành phố, nghe nói cũng xa lắm. Chỉ có vụ hè anh mới về nhà.

Hãy cứ anh về là tưng bừng khắp làng trên xóm dưới. Rồi theo yêu cầu của ông chủ tịch xã, chiều chiều anh lại giắt cái loa sắt tây vào thắt lưng, leo lên đỉnh cây thị ở giếng chùa, a lô các tin thời sự mà anh đọc được ở trên báo, hoặc nghe được ở những quán nước vỉa hè thành phố. Đôi khi hứng lên anh còn véo von ca môt bài cải lương.

Khi làng có đám cưới thì còn vui hơn nữa. Anh Bản thường được mời làm chủ hôn. Mở đầu, thế nào anh cũng yêu cầu dân làng tặng cô dâu chú rể một tràng pháo tay. Thế là bộp bộp bẹt bẹt. "Không được! Không được rồi! Khi nào tôi bảo bà con bộp,bà con hẵng bộp. Tôi chưa ra hiệu sao đã bộp trước. Toàn ăn cơm trước kẻng". Thế rồi anh vẫy bên phải, anh vẫy bên trái, vẫy đều cả hai bên. Tiếng vỗ tay ào lên như một trận mưa rào, còn anh thì quay cuồng như con chim cánh cụt vừa từ dưới biển lên, đang vẫy cánh cho ráo nước. Mấy bà thợ cấy nắc nỏm: "Cái thằng xuya thật! Nó nói đến kiến trong lỗ cũng phải bò ra. Không khéo làng này khối cô chết vì nó!".

Chẳng biết ở làng có cô nào "chết" anh không, nhưng có một người quả có mê anh thật. Đó là chị Nhụ. Chị là xã viên chăn nuôi lợn. Người chị thấp đậm, đi lạch bạch, nhưng trắng nõn. Cặp má bầu bĩnh, lúc nào cũng đỏ au như quả táo chín. Chị hay rủ tôi sang nhà anh Bản mượn sách, toàn những cuốn dày cộp. Mượn tối hôm trước, sáng sớm hôm sau, chị đã mang trả. Chị kẹp vào trang sách hai sợi chỉ hồng buộc xoắn vào nhau. Nhưng anh Bản thì dường như không biết đến sợi chỉ ấy. Anh cứ hí hoáy đếm xem cuốn sách có bị thiếu mất trang nào không?. Anh bảo, cho mượn sách anh không sợ, anh chỉ sợ người ta xé mất sách.

Chị Nhụ bực lắm. Rồi bao nhiêu nỗi bực dọc không kìm nén được, chị lại trút sang tôi: "Người đâu mà ngốc thế. Mang danh trí thức mà lão còn đần hơn cả mấy con lợn con của chị. Chị tặng lão cái khăn mùi soa. Trong khăn, chị thêu hai con chim đang mớm cho nhau. Lão lại tưởng chị quên cái khăn trong cuốn sách. Người đâu mà đoảng, có mỗi cái khăn cũng bỏ quên thế này thì còn làm được gì Em bảo thế chị có điên không ?".

Chị gầy xọp hẳn đi. Rồi mấy ngày sau, chị lại tìm tôi: "Chị yêu lão lắm. Chị không còn làm ăn gì được nữa, mà lão thì vừa ngốc vừa đần. Vậy mà không hiểu sao, lúc nào chị cũng nghĩ đến lão. Bây giờ chị cứ nói bộp vào mặt lão là chị rất yêu lão, em bảo thế có nên không?; Có vô duyên, mang tiếng là cọc lại đi tìm trâu không? Nhưng mà trâu ngốc, nên cọc mới phải đi tìm...".

Tôi ngẩn ra nhìn chị, không còn hiểu ra làm sao cả. Chị rơm rớm nước mắt: "Chị rất tin em, em đi đây đi đó nhiều, lại chăm chỉ làm thơ và đọc sách báo...".

"Nhưng chị phải xem anh ấy có yêu chị không?. Chị nên thử đã rồi hãy nói với anh ấy! Ngộ nhỡ anh ấy không yêu chị, anh ấy lại khoe toáng lên là chị tỏ tình, thế có phải là mang tiếng cho chị không?. Cứ phải thử cho chắc chắn đã chị ạ"

"Thử thế nào?"- Chị có vẻ tò mò. "Thì chị cứ gặp anh ấy, tung ra một cái tin vịt, là chị sắp phải lấy chồng, lấy gã Tứ hâm. Bố chị bắt phải lấy...". Chị Nhụ giãy nảy: "Lão Tứ thọt ấy à?. Ối giời ơi, cái lão vừa chấm phẩy, vừa điếc lác, làm sao mà lấy được..." ."Thì chị chỉ thử thôi mà! Thử xem anh ấy phản ứng ra sao, nếu yêu chị, anh ấy sẽ cuống lên cho mà xem...". "Ừ mày đọc nhiều sách cũng có khác. Sách nó bảo thế hở?".

Chị Nhụ vui lắm. Nhưng tôi còn vui hơn. Vui và hồi hộp và phấp phỏng nữa. Chả gì mình cũng mới tò tè học có lớp 7, thế mà đã đi làm cố vấn cho người lớn rồi, mà cố vấn tình yêu hẳn hoi nhé. Ngày hôm sau, tôi tìm chị Nhụ: "Chị thấy anh ấy sao? Có hốt hoảng không ?". " Hốt cái con khỉ gì? Lão lại mừng như vớ được của: “Bao giờ cưới Nhụ nhớ báo trước cho tớ nhé, để tớ làm chủ hôn!". "Ối giời ơi là giời. Em bảo thế thì chị còn biết làm thế nào?". "Thế thì chị trả thù đi!". "Trả thù thế nào?". "Lấy béng cái gã ấy đi!". "Cái gì?". "Lấy béng luôn cái gã chấm phảy cho lão ấy tiếc !". " Ối giời đất ơi, làm sao lại có chuyện thế được! Cứ tưởng mày hay đọc sách, mày thông minh sáng dạ hơn người. Hoá ra mày cũng ngu! Ngu hơn cả lợn !".

Nói rồi, chị bẻ ngoéo luôn cành xoan, còn tôi thì ù té chạy. Chị lạch bạch đuổi theo, như đuổi một con lợn vừa mới xổng chuồng...

TĐK